CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Nhà có sư tử hà đông


Phan_14

Lâm Miểu Miểu không lảng tránh ánh mắt anh, mà là thẳng thắn giải đáp: “Quà ngày hôm qua không biết mua hết bao nhiêu, giờ tôi chỉ có hơn 180 vạn, hẳn là không đủ, những thứ kia tôi để ở hoa viên Thế Kỷ……, nhưng đã là người lớn tặng, tôi cũng không thể bán đi, số tiền còn thiếu, tôi sẽ mau chóng trả lại cho anh.” 

Đột nhiên Tông Chính cũng không muốn ăn nữa, anh đặt bát xuống, ánh mắt bức bách nhìn chằm chằm vào cô: “Tôi mua tổng cộng hết hơn 400 vạn, cô định trả như thế nào?” 

Lâm Miểu Miểu oán giận trong lòng, từ sau chuyện kia, mỗi năm Lâm Thế Quần đều gửi tiền cho cô, nhưng số tiền này từ sau khi cô bắt đầu tham gia thi đấu chuyên nghiệp thì không hề động đến, mấy năm nay tiền cô có được đều là tiền thưởng từ các cuộc thi và giải đấu, và tiền lương một năm kha khá đạo quán trả, hai năm trước cô vừa đến nước Y đã mua một căn phòng, thoáng cái tiêu hết một khoản tiền lớn, còn phải mượn thêm tiền của các sư huynh đệ có quan hệ tốt với cô, mới đủ tiền mua một đống dụng cụ liên quan đến chụp hình…… 

Hai năm này Lâm Miểu Miểu gần như không tham gia các giải đấu chuyên nghiệp, sau khi đạt giải vô địch thế giới, tuy Lâm Miểu Miểu không buông lơi huấn luyện, nhưng trên thực tế đã không tham dự bất cứ trận thi đấu nào, tiếp tục nghỉ ngơi thư giản, đang ở trong giai đoạn bán giải nghệ, toàn bộ tinh lực đều đặt trên việc chụp hình, số tiền còn lại trong tay hiển nhiên không nhiều, bình thường cô cũng chẳng tiêu gì, số tiền này cô còn thấy là rất nhiều……, nào biết sẽ xảy ra tình huống bất ngờ này? 

“Tôi có thể không lấy những thứ đó được không? Bình thường tôi cũng không đeo mấy thứ đó.” Lâm Miểu Miểu dò hỏi. 

Ánh mắt Tông Chính dạo một vòng trên người cô, ở trong trí nhớ của anh, quả thực trước giờ cô chưa từng đeo đồ trang sức, ngay cả lần đầu tiên gặp nhau ở Quân Duyệt, cô cũng chỉ mặc váy, trên người không có thứ gì vướng víu. 

Ngón tay Tông Chính kẹp tấm chi phiếu, nghiền ngẫm nhìn chằm chằm Lâm Miểu Miểu: “Em có thể ngủ cùng tôi một đêm.” 

Ngủ một đêm? Lâm Miểu Miểu ngây người, trong nháy mắt hiểu được ý tứ của Tông Chính, loại ngủ này đương nhiên khác với loại ngủ tối hôm qua. 

Khuất nhục? Xấu hổ và giận dữ? 

Đã thật lâu thật lâu rồi cô không cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt như thế này. Lúc còn nhỏ cô thường cảm nhận được thứ cảm nhận này, mỗi một lần khi người khác ở sau lưng mắng cô là “đồ con hoang”, khi biết thân phận mình chỉ là đứa con riêng, khi được mang về Lâm gia lại bị đưa đi……. 

Quả là rất lâu rất lâu rồi không có cảm nhận được tình trạng áp bức, lăng nhục, xấu hổ và giận dữ như vậy, hóa ra việc này vẫn khiến cô không thể chịu đựng nổi. 

Bị đưa sang nước Y, trước khi chưa gặp Phác Hoằng Hi, cô từng chịu đói 3 ngày, lại không muốn đi xin ăn, cũng không muốn tiếp nhận thương hại của bất cứ ai, một người lẻ loi liếm vết thương bị vứt bỏ, một đứa trẻ ngoại tịch 8 tuổi, không nhà không có nơi để về, tướng mạo xinh đẹp, hiển nhiên làm người khác chú ý, một người mặt mũi trung hậu đồng ý cho cô một công việc nhẹ nhàng, Lâm Miểu Miểu rất vui, lại không biết rằng kỳ thực lão ta đem bán cô cho câu lạc bộ ngầm. 

Chính ở nơi này Lâm Miểu Miểu đã gặp Phắc Hoằng Hi, ông đi đến trước mặt cô, đưa khăn tay lau vết máu trên trán cô, khi đó Phác Hoằng Hi hình như khen ngợi một câu “đánh hay lắm”, sau đó đã mua cô về. Công việc chỗ đó đích thực là rất nhẹ nhàng, chỉ cần bán thân thể. 

Lâm Miểu Miểu hoảng hốt một lúc, cô cho rằng mình đã đủ mạnh mẽ để có thể nghiền nát mọi lời nói, thì ra không phải, một câu nói của Tông Chính, lại có thể khơi dậy hồi ức kinh khủng của cô nhiều như vậy, Lâm Miểu Miểu cười nhạt, cô lấy điện thoại trong túi ra, chỉ có cô mới biết ngón tay mình đang run rẩy, cô hít sâu một hơi, đè xuống tâm trạng phập phồng, đi đến bên cửa sổ, bình tĩnh gọi một cuộc điện thoại cho Phác Hoằng Hi. 

“Sư phụ……, con muốn ứng trước nửa năm tiền lương……, con không sao, ……, không cần, nửa năm là đủ rồi, vâng, phải hơn một tháng nữa con mới có thể trở về……” 

Lâm Miểu Miểu nói chuyện điện thoại xong, tức giận đã lắng xuống, buổi sáng cô cư nhiên lại cảm thấy cái ôm đó rất ấm áp, rõ là mù mắt! 

Lâm Miểu Miểu rút lại chi phiếu từ đầu ngón tay Tông Chính, không mang theo tâm tình gì nói: “Buổi tối sẽ đưa cho anh.” Cô vừa muốn xoay người rời đi, cổ tay lại bị Tông Chính nắm lấy. 

“Tức giận?” Anh hỏi. 

Lâm Miểu Miểu xoay người nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, chuyển động cổ tay, nhưng anh lại không chịu buông ra, mà càng nắm chặt hơn. 

“Cảm thấy nhục nhã? Phẫn nộ?” Tông Chính yên lặng nhìn cô, “Hôm qua lúc em nói câu kia, cảm giác của tôi chính là như vậy đó.” 

Vẻ mặt Lâm Miểu Miểu ngưng lại, chăm chú nhìn về phía Tông Chính, vẻ mặt anh thật bình tĩnh, ánh sáng trong con ngươi lại đen như mực sâu thăm thẳm. 

“Tôi rất xin lỗi, vậy thì bây giờ huề nhau, anh có thể thả tay tôi ra không?” 

“Không huề nhau, em nói hai lần.” Tông Chính từ trên sô pha đứng lên, nắm chặt cổ tay cô. 

“Xin lỗi!” Lâm Miểu Miểu thẳng thắn nói xin lỗi, một chút cũng không muốn lại dây dưa cùng Tông Chính, bất luận trong lòng anh ta muốn làm thế nào, hay là vì khiến cô cảm nhận được cảm giác “nhục nhã, căm phẫn”, cô cũng không muốn có bất kì dây dưa nào cùng anh ta nữa, “Xin lỗi, trên bàn ăn tôi không nói thật, tôi không có khả năng sinh con, việc này tôi sẽ đích thân nói rõ với bà……, tôi nghĩ tính cách chúng ta không thích hợp, cùng ở dưới một mái nhà, rất nhiều mâu thuẫn nảy sinh, buổi tối tôi sẽ dọn ra ngoài, chuyện này tôi sẽ nói với nhà họ Lâm……” 

Ánh mắt Tông Chính bỗng hung ác nham hiểm ngoan cố đến đáng sợ, trong phòng làm việc bầu không khí đè nén, tựa như bị ánh mắt của anh đóng băng, Tông Chính dùng lực nắm chặt cổ tay cô, gần như muốn bóp nát xương cốt của cô, anh nặng nề nhìn chằm chằm vào mắt cô, từng chữ từng chữ một hỏi: “Lâm Miểu Miểu, rốt cục em xem tôi là người nào?” 

Lâm Miểu Miểu không hề sợ hãi ngẩng đầu, cũng từng chữ từng chữ trả lời: “Tôi nghĩ, chúng ta chỉ có thể xem như người xa lạ.” 

Phút chốc Tông Chính buông cổ tay Lâm Miểu Miểu ra, trong giọng nói chứa đựng sự mỉa mai: “Người xa lạ? Em có thể tùy tiện ở trong lòng người xa lạ ngủ cả một đêm?” 

Lâm Miểu Miểu không trả lời tiếp, Tông Chính vừa buông tay, cô liền khom người xách túi của mình đi ra ngoài, tay của cô vừa nắm đến nắm cửa màu đồng, sau lưng lại vang lên âm thanh của Tông Chính: “Xin lỗi.” 

Trong giọng nói của anh, kỳ thực cũng không có nhiều cảm xúc, chẳng có áy náy, ý hối hận, không có âm tiết lên xuống cao thấp, cũng không có tình ý quanh co, chỉ là một câu trần thuật không có gì đặc biệt, nhưng tay của Lâm Miểu Miểu lại bất động. 

Tông Chính đi đến, bàn tay nóng rực khô ráo phủ lên trên bàn tay đang nắm nắm cửa của cô: “Ở lại đi.”  CHƯƠNG 28 – TÔI PHẢI CẢM ƠN EM RỒI! “Ở lại đi.” 

Không có thỉnh cầu, xin xỏ, kỳ vọng, vẫn là ngữ khí trần thuật bình thường như trước, Lâm Miểu Miểu nghiêng đầu nhìn anh, con ngươi của anh vẫn một màu đen sâu thẳm, lại có thêm chút ánh sáng, giống như những ngôi sao trên màn trời hắc ám thu hút sự chú ý của người khác, sáng nhưng cô đơn. 

Bàn tay mang theo nhiệt độ nóng bỏng phủ lên mu bàn tay cô, anh nhìn vào trong mắt cô dần dần thấy lo lắng, khẩn trương cũng có lẽ là đang chờ đợi. 

“Ở lại đi.” 

Lâm Miểu Miểu im lặng mấy giây, ma sui quỷ khiến thế nào lại trả lời: “Được.” 

“Ngủ trưa được không?” 

“Được.” 

Lâm Miểu Miểu bị Tông Chính ôm vào trong lòng, lúc nằm trên giường ở phòng nghỉ, còn đang suy nghĩ chăm chú vì sao mình muốn ở lại, vì cái gì còn đồng ý ngủ trưa cùng anh ta, chỉ vì nguyên nhân cảm giác được ôm rất ấm áp, hay là vì nguyên nhân khác, bởi vì trong tiềm thức cô luôn bất an khi ở thành phố Z, cho nên cô mới cấp bách muốn tìm một người chống đỡ, một cảng tránh gió? Hoặc có thể là vì khung cảnh ấm áp nơi Thiên Hà Viên, khiến cô nhịn không được muốn đến gần Tông Chính, từ trên người anh hấp thu sự ấm áp mà cô chưa bao giờ cảm nhận được, hoặc có lẽ là kỳ sinh lý đến và hoóc-môn tiết ra quá nhiều, nhìn thấy người đàn ông ưu tú như vậy, cho nên nảy sinh hành động bản năng. 

“Đang nghĩ gì vậy?” Ngón tay Tông Chính xoa gương mặt Lâm Miểu Miểu, xoa khắp khuôn mặt cô đến tận sau tai. 

Lâm Miểu Miểu nhắm mắt lại hỏi: “Vì sao anh biết tôi đang có chuyện suy nghĩ? Có thể tôi đang ngủ thì sao?” 

Tông Chính cười: “Hơi thở của em không bình ổn.” 

“Vậy em đang nghĩ gì?” Anh lại hỏi lại lần nữa. 

“Làm tổng kết.” 

“Hả?” Tông Chính rất có hứng thú hỏi: “Tổng kết gì?” 

Lâm Miểu Miểu mở mắt ra, thành thật nói: “Tôi đang tổng kết tâm trạng biến đổi của anh, tôi không xác định được rốt cục là vì sao anh lại tức giận, không có dấu hiệu báo trước……” 

Vẻ mặt Tông Chính ngưng lại, khóe môi giương lên, trong đôi mắt có ý cười như vì sao chiếu sáng: “Muốn hiểu tôi không?” 

Câu trả lời của Lâm Miểu Miểu có phần do dự: “Anh quá phức tạp……” mà cô chỉ thích đơn giản, đem mọi chuyện phức tạp biến nó trở thành đơn giản. 

Tông Chính ngay lập tức khéo léo dẫn dắt từng bước giọng điệu mê hoặc nói: “Không phức tạp, một chút cũng không phức tạp.” 

Lâm Miểu Miểu nghi hoặc nhìn anh hỏi: “Vậy tại sao muốn xin lỗi tôi?” 

“Bởi vì em tức giận.” 

“Vậy tại sao muốn tôi ở lại?” 

“Vì tôi muốn em ở cùng tôi.” 

“Vậy tại sao muốn ôm tôi ngủ?” 

“Tôi muốn gần gũi với em hơn.” Ngón tay Tông Chính lướt nhẹ qua đôi má của Lâm Miểu Miểu, “Xem đi, một chút cũng không phức tạp.” Anh vừa nói xong, đột nhiên lại hỏi: “Tại sao em muốn xin lỗi tôi?” 

Lâm Miểu Miểu không nói gì nhìn anh, ngón tay Tông Chính vuốt ve cánh môi cô: “Em thật phức tạp!” 

“……vì cảm thấy áy náy, tiếp đó lại không muốn có quan hệ với anh.” 

Bỗng chốc sắc mặt Tông Chính trầm xuống, Lâm Miểu Miểu lấy thái độ nghiên cứu tổng kết hỏi: “Anh lại làm sao vậy?” 

“Không muốn có quan hệ với tôi? Em có ý gì?” Tông Chính lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, “Tôi thích nghe nửa câu trước, nửa câu sau thì không cần phải nói.” 

“……ờ.” 

“Vì sao không muốn có quan hệ với tôi?” 

Lâm Miểu Miểu suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Lời nói của anh khiến tôi khó chịu, tôi không muốn khó chịu nữa.” 

“Đây là một loại tự bảo vệ mình?” 

“Xem là vậy đi.” 

Tông Chính tiếp tục dùng ngón tay miết lên cánh môi của cô, ánh mắt xem thường: “Đồ nhát gan, em nói tôi nói nhiều như vậy để khiến em khó chịu, tôi mà muốn như vậy, thì sớm đã ly hôn……, biểu cảm kia của em là cái gì? Em vừa nghĩ cái gì đó có phải không?” Tông Chính đen mặt, ngón tay véo khuôn mặt trắng nõn của cô, “Nói, em vừa nghĩ đến chuyện ly hôn phải không?” 

Lâm Miểu Miểu hơi chột dạ, khéo léo trả lời: “Nghĩ đến một chút……” 

Tông Chính lạnh lùng nhìn trừng trừng vào cô, ánh mắt hung dữ: “Chúng ta kết hôn được mấy ngày?” 

“……5 ngày.” Lâm Miểu Miểu chuyển tầm mắt, lúc đồng ý kết hôn, cô cho rằng chỉ cùng sống với nhau một năm, hoặc là không sống cùng nhà, cô thừa nhận mình suy nghĩ không chu toàn, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện sẽ phát sinh sau đó, cô tiếp tục nán lại một năm này, lúc nào bà cụ Tông gia mới có thể bồng cháu? Trừ phi giải quyết dứt khoát. 

“Lâm Miểu Miểu, em thật sự có thể, vừa kết hôn được 5 ngày, đã muốn ly hôn, em cho rằng hôn nhân là trò đùa?” 

Bầu không khí vừa tốt lên được một lúc, lại bắt đầu tràn ngập mùi thuốc súng, Lâm Miểu Miểu nhẫn nại giải thích: “Tôi xin lỗi, chuyện này quả thực là tôi không đúng, lúc đầu chỉ muốn trả lại khoản nợ cho Lâm gia, cho nên mới đáp ứng hôn sự, nhưng bây giờ tôi không thể làm lỡ thời gian của anh, cho nên……” 

“Cho nên?” Tông Chính thật hận không thể bóp chết người trong lòng, nói thế mà vẫn ung dung nằm trong lòng anh, gối lên cánh tay anh, vẻ mặt còn có thể bình thản nói chuyện ly hôn, làm thế nào cô có thể nói ra miệng được? 

Lâm Miểu Miểu nhìn trộm vẻ mặt của Tông Chính, cả khuôn mặt gần như méo mó, âm thanh của cô vô thức dịu dàng hơn, tiếp tục nói: “Tôi sẽ giải thích rõ với bà, cái đó, có thể phiền anh một việc được……” 

Tông Chính giận giữ cười lại, “Nói đi!” 

Lâm Miểu Miểu bỏ qua cảm giác chột dạ, lông mi rủ xuống nhỏ giọng hỏi: “Anh có thể nói với Lâm gia là vì tôi không muốn sinh con, cho nên chủ động ly hôn cùng tôi có được hay không?” Lâm Miểu Miểu trong lòng cũng biết làm như vậy rất không phúc hậu, nhưng, nhưng, không biết vì sao, cách làm không phúc hậu này cô lại không hề cảm thấy day dứt với Tông Chính, nếu đổi lại là người khác, chẳng hạn như Giang Trạch, lòng cô chắc sẽ rất áy náy, nguyên do, suy cho cùng vẫn là vì Tông Chính người này quá nham hiểm. 

Tông Chính một hơi nghểnh cổ nín thở, bóp chết cô thật là quá dễ dàng cho cô, băm vằm thành trăm mảnh cũng không thể xả mối hận trong lòng, ít nhất cũng phải liên tục một trăm lần, Tông Chính vì quá tức giận, gân xanh trên cổ trên trán đều nổi hết lên, ngực phập phồng dữ dội, hô hấp nặng nhọc gấp gáp, Lâm Miểu Miểu thấy thế vội vàng lấy tay xoa xoa ngực anh, “Anh, anh bình tĩnh……, đừng……” 

Lâm Miểu Miểu âm thầm nghĩ, rốt cục có đẩy ra hay là không? Cô chớp chớp mắt, mắt Tông Chính hơi đỏ, ánh mắt đục mờ như dã thú hung ác tàn nhẫn, ánh mắt hung bạo như vậy, nụ hôn của anh tự nhiên cũng kịch liệt dường như muốn tháo xương lột da cô, nuốt vào trong bụng. 

Lâm Miểu Miểu chịu đựng mười mấy giây, bị Tông Chính hôn không thở nổi, mới đẩy mạnh anh ra, Tông Chính vừa bị đẩy ra lại lao tới, vì lực quá lớn, hàm răng va vào lợi Lâm Miểu Miểu, lợi Lâm Miểu Miểu lập tức chảy máu, cơn giận của Tông Chính cuối cùng cũng biến mất, tách cánh môi Lâm Miểu Miểu, sau đó dùng lưỡi liếm sạch vết máu, mới lạnh lùng nói: “Em rất đẹp, chính là không nên quá đẹp!” 

“……, vậy làm sao bây giờ? Tôi định nói thật với bà……” 

Tông Chính cười nhạo, lạnh lùng nói: “Bà nội có bệnh ở động mạch vành, mấy năm nay đau thắt cơ tim cũng ngày càng nghiêm trọng, em muốn ly hôn, tự đi nói với bà đi.”

Lâm Miểu Miểu im lặng, Tông Chính chậm rãi vén những sợi tóc lộn xộn trên mặt Lâm Miểu Miểu ra sau tai, “Mấy năm nay bà nội muốn chắt trai đến phát điên, em cho là vì sao tôi phải kết hôn vội vàng?” 

Lâm Miểu Miểu thấy mình bị Lâm gia đẩy vào hố, lúc cô trở về đã điều tra thông tin về Tông Chính, hoàn toàn không nghĩ đến sẽ thực hiện được, việc Tông Chính đồng ý, khiến Lâm Miểu Miểu khá bất ngờ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, nào ngờ lại có nhiều chuyện phiền phức, giờ phải làm sao để nói với Khưu Thục Thanh đây? 

Nhưng sớm muộn gì cô vẫn phải ly hôn với Tông Chính, nếu không thể tránh được tổn thương, không bằng dùng tốc độ nhanh nhất kết thúc. Lâm Miểu Miểu cân nhắc vài giây, ngẩng đầu nét mặt nghiêm túc: “Có chuyện tôi chưa nói……” 

Tông Chính vừa nhìn thấy nét mặt này của Lâm Miểu Miểu trái tim co rút mãnh liệt, cô vẻ mặt bình tĩnh cũng có thể nói ra những lời khiến trái tim đau đớn, giờ nghiêm túc như vậy……, Tông Chính giơ hai ngón tay chặn trên môi Lâm Miểu Miểu, tức giận không thôi: “Hôm nay em nhất định phải làm cho tôi phát điên mới vừa lòng ư?” 

“……, tôi không có ý này.” Lâm Miểu Miểu giọng điệu thành khẩn, chuyện tiếp theo cô muốn nói, nên là, nên được coi là “trung thực” phải không? 

Tông Chính cười thành tiếng: “Vậy tôi phải cảm ơn em rồi!” 

Lâm Miểu Miểu theo dõi vẻ mặt cùng lời nói của anh, Tông Chính nhắm mắt lại xoa xoa thái dương: “Nói đi, tôi muốn nghe xem em còn muốn nói cái gì!” 

Lâm Miểu Miểu im lặng hai giây, nói ra giao ước thời hạn kết hôn một năm với Lâm gia, Lâm Miểu Miểu còn chưa nói xong, vừa nói câu “Sau khi hết thời một năm tôi sẽ ly hôn” đã bị Tông Chính lấy môi phủ kín, Lâm Miểu Miểu thầm nghĩ, chẳng lẽ Tông Chính muốn dùng phương thức này làm dịu phẫn nộ? 

Sau khi Tông Chính hôn đủ tâm trạng quả nhiên dịu đi rất nhiều, anh nhạo báng hỏi: “Lâm gia các người chuyên xảy ra những chuyện lạ phải không? Hai năm trước có người tự sát……, là Lâm gia các người vội vàng muốn cùng tôi làm đám hỏi, giờ đến em ầm ĩ đòi một năm sau muốn ly hôn?......” 

Tông Chính nói được một nửa, nắm lấy cằm của cô lại hôn lên, vừa kịch liệt vừa tràn đầy ham muốn chiếm giữ, mang theo sự trừng phạt tùy ý mút mát cắn xé, trước khi Lâm Miểu Miểu gần như nghẹt thở mới đẩy anh ra, Tông Chính hơi thở hổn hển nói: “Nói tiếp đi……” 

“Cho nên, tôi không nghĩ đến có quá nhiều dính dáng với anh, cũng không nghĩ tới việc sinh con, chuyện này trước giờ tôi chưa từng nghĩ qua, cho nên……” 

“Cho nên?” Tông Chính nắm lấy cằm Lâm Miểu Miểu chuẩn bị hôn tiếp, tay Lâm Miểu Miểu đặt trên môi Tông Chính, chỉ chỉ vào đồng hồ góc phòng: “Còn 10 phút nữa, tôi phải đi làm……” 

Tông Chính tức giậnmức huyệt thái dương đập thình thịch không ngừng, anh hất tay Lâm Miểu Miểu ra, sắc mặt khó coi chất vấn: “Lâm Miểu Miểu, em còn có tâm trạng di làm?” 

Lâm Miểu Miểu rất muốn thành thật gật đầu, nhưng cô nhìn vẻ mặt của Tông Chính, đành im lặng, chuyện nào ra chuyện nấy, anh ta có lý do tức giận, nhưng tức giận cũng không thể làm lỡ việc, sau khi Lâm Miểu Miểu vô cùng kiên quyết tỏ vẻ muốn đi làm, 10 phút còn lại Tông Chính biểu hiện không muốn nghe cô nói thêm bất cứ lời nào, thế là Lâm Miểu Miểu bị xem như là nơi trút giận hôn hết 10 phút. 

Đến giờ, cô vào phòng tắm rửa mặt trải đầu qua loa, chuẩn bị đi câu lạc bộ Tuyết Vực, Tông Chính còn nằm ở trên giường lấy tay chống đầu, bộ dạng lười biếng nhìn cô hỏi: “Em thiếu tiền sao?” 

Lâm Miểu Miểu lắc đầu, Tông Chính tiếp tục hỏi: “Vậy làm huấn luyện viên Taekwondo làm gì?” 

Vuốt mái tóc, Lâm Miểu Miểu dùng ngữ khí nhẹ nhàng trả lời: “Thói quen thôi, luyện Taekwondo hơn 10 năm, mỗi ngày không hoạt động một chút thì rất khó chịu.” 

Sắc mặt Tông Chính cứng đờ, luyện hơn 10 năm? Tối qua ở trong xe anh có thể chế trụ Lâm Miểu Miểu, đó là chiếm được thiên thời địa lợi nhân hòa, anh còn dương dương tự đắc nghĩ ngày một ngày hai là có thể đánh bại Lâm Miểu Miểu, nhưng hôm nay, Tông Chính vô cùng hối hận, tối qua nên cầm thú tới cùng! Hiện nay anh hận không thể bỏ thuốc cho cô hôn mê lăn qua lăn lại trăm lần, có thai rồi xem cô làm thế nào ly hôn. 

Tông Chính ánh mắt âm trầm tự hỏi việc hôn mê trăm lần có khả thi không, cuối cùng vẫn là loại bỏ ý định này, chuyện xảy ra như thế này, vừa nghĩ đến đã cảm thấy rất thất bại.  CHƯƠNG 29 – QUÁN QUÂN THẾ GIỚI “Em ở câu lạc bộ nào?” 

“Tuyết Vực.” 

Tông Chính cũng không xa lạ với Tuyết Vực, huấn luyện viên riêng của anh cũng là người có tiếng tăm của câu lạc bộ Tuyết Vực, mỗi buổi tối sau khi tan làm, hễ có thời gian thì anh sẽ đi luyện quyền……, khuôn mặt Tông Chính bỗng nhiên trầm xuống ngồi dậy từ trên giường, anh nhớ tới bó hoa hồng tối qua, Lâm Miểu Miểu đột nhiên muốn ly hôn, khả năng ngoại tình thật không phải lớn bình thường, bây giờ không quản chặt, sau này đội mũ xanh lên đầu, có muốn hối hận cũng không kịp. 

Lâm Miểu Miểu đeo ba lô vào lưng đang chuẩn bị đi, Tông Chính từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ đồ thoải mái, lạnh lùng nói với cô: “Tôi đi cùng em!” 

Lâm Miểu Miểu kinh ngạc ngoảnh lại, ánh mắt lướt qua bóng lưng cường tráng đường cong tuyệt mỹ và đôi chân dài tráng kiện, xấu hổ chuyển tầm mắt, yên lặng đứng một bên đợi mấy phút. Ra khỏi phòng làm việc của Tông Chính, Lâm Miểu Miểu lại lần nữa nhận được những ánh mắt khác thường ở tầng 50, chẳng qua lúc này đây khi mọi người nhìn thấy Tông Chính đi theo phía sau Lâm Miểu Miểu, liền thu hồi ánh mắt một cách chớp nhoáng, xấu hổ quay mặt hết đi, hết sức chuyên chú cúi đầu làm công việc trong tay, cả tầng chỉ có âm thanh ngón tay gõ bàn phím, lúc Lâm Miểu Miểu đi qua một bàn làm việc, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên, chủ nhân điện thoại hốt hoảng tắt máy, sắc mặt trắng bệch. 

Lâm Miểu Miểu xoay người liếc nhìn Tông Chính, sắc mặt anh lạnh như băng tuyết, con ngươi âm trầm sâu không thấy đáy, không hề chớp mắt đi về phía trước, thấy Lâm Miểu Miểu bỗng nhiên dừng bước nhìn lại, anh từ từ đi tới bên cạnh cô, lúc lướt qua vai bỗng nhiên đưa tay cầm lấy tay cô kéo đi về phía cầu thang máy. 

Lâm Miểu Miểu có phần mất tự nhiên, nhưng ở trước mặt mọi người cô cũng không thể cố tình hất tay anh ra, trong lòng không nhịn được nói thầm, ở Thiên Hà Viên giả bộ một chút thì có thể, ở tháp đồng hồ làm sao phải giả vờ? Tông Chính vẫn cứ nắm tay Lâm Miểu Miểu đi vào trong thang máy, Lâm Miểu Miểu mới kín đáo nói: “Như thế này không được tốt lắm?” 

Tông Chính theo ánh mắt của cô dừng trên hai tay nắm chặt, mỉa mai nhếch khóe môi: “Sao? Lo lắng bị ai hiểu lầm? Khó trách sốt ruột muốn ly hôn như vậy, đã có mục tiêu rồi?” 

“……tôi không có.” 

Tông Chính không nói chuyện, chỉ là đem cái nắm tay đổi thành mười ngón tay đan vào nhau thân mật hơn, sau đó đi thẳng đến cửa câu lạc bộ Tuyết Vực, Tông Chính vừa mới đi ra thang máy đã nhìn thấy tấm khẩu hiệu đỏ chót và áp phích lớn vô cùng dài, vô cùng nổi bật. 

“Nhiệt liệt chào mừng quán quân giải vô địch thế giới Taekwondo giáo viên Lâm Miểu Miểu gia nhập câu lạc bộ Tuyết Vực!” 

Nếu nói vừa nãy trong lúc vô tình Lâm Miểu Miểu tiết lộ đã luyện Taekwondo hơn 10 năm, khiến anh rất uất ức, nhưng giờ đây thấy cái khẩu hiệu này, trong nháy mắt đỉnh đầu của anh bây tới tầng tầng lớp lớp mây đen, mây đen còn mang theo sấm chớp giống như tâm trạng hỗn loạn của anh lúc này. 

“Quán quân thế giới?” Tông Chính quay đầu hỏi, giọng điệu nghe qua dường như rất bình tĩnh, nhưng Lâm Miểu Miểu lại nghe ra âm thanh nghiến răng nghiến lợi. 

“Thời gian vào năm ngoái.” Lâm Miểu Miểu dùng năm chữ kết thúc vấn đề này, sau đó rút tay mình ra khỏi nắm tay của Tông Chính, đi vào phòng thay đồ thay quần áo, Tông Chính khuôn mặt âm trầm, lập tức lấy điện thoại kiểm tra thông tin về Lâm Miểu Miểu, ở Trung Quốc cái tên Lâm Miểu Miểu ít người biết, chỉ có trong phạm vi đặc biệt mới biết Lâm Miểu Miểu là người nào, hơn nữa tên cũng không phải là Lâm Miểu Miểu, mà là Nina.Lin, Tông Chính tra lại tư liệu, sắc mặt càng thêm khó coi, nhất là lúc nhìn thấy Lâm Miểu Miểu sóng vai cùng Lý Minh đi tới, tức giận trong lòng đạt tới đỉnh điểm. 

Lý Minh tươi cười ôn hòa, vẻ mặt Lâm Miểu Miểu dường như cũng dịu dàng hơn bình thường, hai người đi cùng nhau, thật đúng là trai tài gái sắc, ngay cả thân phận con riêng cũng xứng đôi như vậy! 

Một đôi cẩu nam nữ. 

Lý Minh vừa ngước mắt lên, thì chạm phải ánh mắt lạnh buốt sắc bén của Tông Chính, đang cảm thấy buồn bực, thì thấy Tông Chính sải bước đi tới, kéo cánh tay Lâm Miểu Miểu, tách Lâm Miểu Miểu và Lý Minh ra, trong nháy mắt Lý Minh hiểu được thái độ đối địch rét lạnh kia của Tông Chính vì sao mà đến. 

Lâm Miểu Miểu cau mày muốn rút lại tay mình, nhưng Tông Chính lại nắm rất chặt, sống chết không chịu buông, quay đầu ánh mắt dữ dằn trừng mắt nhìn Lâm Miểu Miểu. 

Lâm Miểu Miểu không biết làm sao, đành phải hạ giọng làm cho Tông Chính buông tay trước đã. 

Tông Chính còn chưa mở miệng, âm thanh ôn hòa của Lý Minh đã truyền đến: “Tông thiếu, trước tiên anh thả huấn luyện viên Lâm ra, có chuyện gì từ từ nói.” 

Tông Chính lạnh lùng liếc nhìn Lý Minh, ở chốn đông người, anh cũng không định làm trò cười cho người khác, kéo Lâm Miểu Miểu, đi đến phòng trà, thấp giọng cảnh cáo: “Em coi tôi là người chết sao? Bớt phóng túng một chút cho tôi!” 

Lâm Miểu Miểu hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, im lặng nhìn anh. 

“Có nghe thấy không?” 

“Không hiểu gì cả.” Lâm Miểu Miểu thành thật trả lời. 

Tông Chính lúc trước nhịn một bụng tức giận, lúc này nhìn Lâm Miểu Miểu vẻ mặt vô tội như nhìn người bệnh tâm thần, càng thêm tức giận: “Ngoài tôi, cha tôi và cha em, phải tránh xa những người đàn ông khác cho tôi, nghe rõ chưa?” 

Lâm Miểu Miểu hoàn toàn đã hiểu, nhưng Tông Chính dựa vào cái gì ngăn cấm cô giao thiệp? Dĩ nhiên, Lâm Miểu Miểu cũng chỉ nghĩ trong lòng, nếu trực tiếp nói ra……, Lâm Miểu Miểu nhìn vẻ mặt Tông Chính hận không thể nuốt cô, hậu quả……, e rằng không có gì là tốt đẹp. 

Cô cùng anh ta dù sao cũng không thể làm rõ ràng, ở trước mặt mọi người, vật lộn ư? Chọc giận anh ta, Lâm Miểu Miểu đoán rằng Tông Chính thật sự có thể làm ra chuyện này. 

“Hiểu rồi.” 

Hiểu rõ, nhưng có nghe theo hay không thì lại là chuyện khác. 

Tông Chính thấy Lâm Miểu Miểu “ăn mềm”, sắc mặt tuy vẫn khó coi như trước, nhưng nhìn chung so với vừa nãy tốt hơn nhiều, anh nào biết “hiểu rồi” của Lâm Miểu Miểu thật sự chỉ là “hiểu rồi” mà thôi. 

Tông Chính vừa đến câu lạc bộ Tuyết Vực, thì đã có nhân viên công tác thông báo cho huấn luyện viên riêng của anh, huấn luyện viên Trần nhận được tin tức, hiển nhiên cảm thấy bất ngờ, làm huấn luyện viên riêng hai năm cho Tông Chính, Tông Chính đối đãi với ông cũng không tệ, vị thái tử của Tông gia này, thời gian đi làm chưa từng đến luyện quyền anh, đều là sau khi tan làm hoặc là ngày nghỉ, huấn luyện viên Trần lập tức sốc lại tinh thần, từ phòng VIP trên lầu đi đến phòng huấn luyện Taekwondo. 

Tông Chính vừa thay xong trang phục Taekwondo, huấn luyện viên Trần vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, cậu ta muốn đổi sang học Taekwondo? Ông tiến đến hỏi hai câu đã bị Tông Chính đẩy đi chỗ khác, huấn luyện viên Trần cũng nghe nói Taekwondo có một vị huấn luyện viên là quán quân Taekwondo thế giới, đây cũng không phải là điều nổi tiếng, nổi tiếng hơn là vị huấn luyện viên giành quán quân, chính là một huấn luyện viên nữ vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp, mấy vị công tử đều đi đến học Taekwondo của cô ấy. 

Huấn luyện viên Trần cảm thấy mình thật tinh tường, nhìn bóng lưng Tông Chính, vẻ mặt của ông có vài phần kỳ dị, ở thành phố Z ai không biết, tình trạng của thái tử nhà họ Tông, đối với phụ nữ đều là soi mói bắt bẻ, hội bát quái ở thành phố Z có lần từng nói, thái tử nhà họ Tông thực ra là GAY, dĩ nhiên người tình là Đỗ Thiếu Khiêm, Đỗ Thiếu Khiêm một dạo cũng bị đồn đại thành “lưỡng giới(1)”. 

…… 


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Old school Easter eggs.